NHỮNG BÀI THƠ HAY TRONG TẬP NHẬT KÝ TRONG TÙ CỦA HỒ CHÍ MINH (SƯU TẦM)
Nhật ký
trong tù là một tập thơ nổi tiếng của vị lãnh tụ vĩ đại Hồ Chí Minh. Tháng 8
năm 1942, Người sang Trung Quốc để tranh thủ sự ủng hộ của anh em bạn
bè quốc tế cho Cách mạng Việt Nam. Sau 15 ngày đi bộ, khi vừa tới thị trấn
Túc Vinh tỉnh Quảng Tây thì bị chính quyền Tưởng Giới Thạch bắt giam vì tình
nghi là gián điệp. Từ đó Người bị cầm tù trong gần 30 nhà lao thuộc 13 huyện tỉnh
Quảng Tây. Đến tháng 9/1943, Người được thả tự do. 14 tháng trong tù Người đã
sáng tác tập thơ Ngục trung nhật ký (Nhật ký trong tù). Toplist xin được liệt
kê một số bài thơ tiêu biểu nhất, hay nhất trong tập thơ Nhật ký trong tù của Hồ
Chí Minh.
Tập thơ Nhật ký trong tù của tác giả Hồ Chí Minh - Người
đã tìm ra con đường cứu nước, giải phóng dân tộc khỏi ách giam cầm của thực
dân, đế quốc. Trên đây là những bài thơ được đánh giá là tiêu biểu trong tập
thơ bởi những giá trị mà từng bài thơ mang lại. Giá trị nhân văn, tinh thần lạc
quan, niềm tin vào ngày giải phóng, niềm tin vào Đảng và con đường chủ nghĩa xã
hội. Tập thơ Nhật ký trong tù xứng đáng là một trong những tập thơ có giá trị lịch
sử, giá trị văn hóa, và cả những giá trị nhân văn, giá trị nghệ thuật.
1. NGƯỜI BẠN TÙ THỔI SÁO
Bỗng nghe
trong ngục sáo vi vu,
Khúc nhạc tình quê chuyển điệu sầu,
Muôn dặm quan hà, khôn xiết nỗi
Lên lầu, ai đó ngóng trông nhau
Đại ý bài
thơ:
Bài thơ Người bạn tù
thổi sáo miêu tả cảnh Bác Hồ đang bị giam cầm nơi đất khách quê người, tại tỉnh
Quảng Tây, Trung Quốc bỗng tình cờ được nghe một người bạn tù thổi sáo. Những
khúc nhạc quê hương man mác buồn, gợi nhớ đến quê hương, gợi nhớ đến những ngày
thơ ấu, những ngày tháng vô tư lự nơi quê nhà. Khúc nhạc quê hương mà người bạn
tù thổi sáo lại được nghe ở khung cảnh trong tù, nỗi nhớ lại dài hơn, da diết
hơn đến vô hạn.
2. CÁI CÙM
Nghĩ việc
trên đời kỳ lạ thật
Cùm chân sau trước cũng tranh nhau
Được cùm chân mới yên bề ngủ
Không được cùm chân biết ngủ đâu
Đại ý bài
thơ:
Hơn bao giờ hết, trong bài thơ Cái cùm toát lên một tinh thần lạc quan, một cái
nhìn dí dỏm. Bị cùm chân lại là đau đớn, là giam cầm, là khổ nhục nhưng Người lại
nói rằng như thế mới có thể yên bề ngủ, mới có chỗ để ngủ. Hoàn cảnh tù đày có
thể khiến con người ta bi quan và trở nên trôi dạt, nhưng với Hồ Chí Minh, mọi
thứ trở nên thật nhẹ nhàng. Với cái nhìn dí dỏm đó, không có nghĩa là bài thơ
không toát lên được một quy luật sâu cay ở đời "cùm chân trước sau cũng
tranh
nhau", việc cùm chân, việc chịu khổ nhưng vẫn có sự tranh giành, huống chi
là cao sang chức quý.
3. TRUNG THU
rung thu
vành vạch mảnh gương thu
Sáng khắp nhân gian bạc một màu
Sum họp nhà ai ăn Tết đó
Chẳng quên trong ngục kẻ ăn sầu
Trung thu ta
cũng Tết trong tù
Trăng gió đêm thu gợn vẻ sầu
Chẳng được tự do mà thưởng nguyệt
Lòng theo vời vợi mảnh trăng thu.
Đại ý bài
thơ:
Trong bài thơ Trung thu, ta thấy Người đón trung thu trong chốn ngục tù, nơi mà
chỉ có giam cầm, đau khổ và sự chờ mong không biết khi nào mới có thể tự do.
Bên ngoài, trăng vẫn tròn vành vạnh, nhà nhà vẫn đang đón tết trung thu. Một nỗi
buồn, một "kẻ ăn sầu" như chợt lắng lại, bùi ngùi trước cảnh đoàn
viên của mọi nhà. Nhưng Người vẫn luôn giữ cho mình một tinh thần lạc quan, vẫn
đón Tết tù. Một cái tết trung thu đón bằng sự lạc quan ngay trong tâm hồn nhưng
vẫn phảng phất nỗi buồn, phảng phất sự mong ngóng ngày tự do.
4. CHIỀU TỐI
Chim mỏi về
rừng tìm chốn ngủ
Chòm mây nhè nhẹ giữa tầng không
Cô em xóm núi xay ngô tối
Xay hết, lò than đã rực hồng.
Đại ý bài
thơ:
Bài thơ miêu tả một khung cảnh thiên nhiên có xen lẫn hoạt động của con người
vào làm toát lên sự yên bình, nhẹ nhàng đến lạ. Cánh chim của sự mệt mỏi lúc
chiều tà, cánh chim bị đè nặng bởi một ngày làm việc mệt mỏi lại đối lập với sự
nhẹ nhàng trôi, lướt băng qua mọi nẻo của tầng mây, Thật mộc mạc và giản dị làm
sao! Hoạt động xay ngô tối của cô em xóm núi như là một điểm nhấn cho bức tranh
để nó không vì quá yên lặng mà buồn, không vì quá thanh bình mà lặng lẽ. Thêm
vào đó, một đốm lửa thôi nhưng nó lại như thắp sáng cả bức tranh với gam màu lạnh
và trầm. Bài thơ vẫn toát lên cho thấy một nỗi buồn hiu quạnh, man mác của người
con xa xứ, của một tâm hồn mong mỏi tự do và của một vĩ nhân yêu thiên nhiên,
thiết tha được hòa mình vào đó.
5. TỰ KHUYÊN MÌNH
Ví không có
cảnh đông tàn
Thì đâu có cảnh huy hoàng ngày xuân
Nghĩ mình trong bước gian tuân
Tai ương rèn luyện tinh thần thêm hăng.
Đại ý bài
thơ:
Bài thơ như là một lời khuyên, một lời răn dạy dành cho mỗi chúng ta về tinh thần
lạc quan, tinh thần rèn luyện để trở thành một người tốt, một người vượt qua được
những khó khăn thử thách. Mọi thứ huy hoàng đều xuất phát từ những khổ đau, đau
thương của ngày hôm nay. Nhờ những thất bại, đắng cay mà con người mới trở nên
kiên cường và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. H
6. RỤNG MẤT MỘT CHIẾC RĂNG
Cứng rắn như
anh khác thói thường
Phải đâu mềm tựa lưỡi không xương
Ngọt bùi cay đắng từng chia sẻ
Nay phải xa nhau, kẻ một đường.
Đại ý bài
thơ:
Chiếc răng cũng trở thành một đề tài để Hồ Chí Minh sáng tác một bài thơ. Bài
thơ nói về sự mất mát, chia lý giữa chiếc răng và lưỡi. đã từng chia sẻ cùng
nhau những ngọt bùi, cay đắng nhưng nay lại phải giã từ, phải ly biệt đôi đường.
Bài thơ làm cho người ta liên tưởng đến những khung cảnh chia ly sầu thương, đầy
mất mát và đau đớn.
7. BUỒN BỰC
Tráng sĩ đua
nhau ra mặt trận
Hoàn cầu lửa bốc rực trời xanh
Trong ngục người nhàn nhàn quá đỗi
Chí cao mà chẳng đáng đồng chinh
Đại ý bài
thơ:
Trong bài thơ Buồn bực, Hồ Chí Minh liên tưởng đến các vị tráng sỹ ngày xưa xuất
trận với khí thế ngất trời, họ đi bảo vệ quê hương, bảo vệ đất nước. Còn bây giờ,
bực tức vì ở trong ngục không có cơ hội xuất trận, bảo vệ quê hương đất nước,
không được thỏa chí làm trai.
8. HOÀNG HÔN
Gió sắc tựa
gươm mài đá núi
Rét như dùi nhọn chích cành cây
Chùa xa chuông giục người nhanh bước
Trẻ dắt trâu về tiếng sáo bay
Đại ý bài
thơ:
Hồ Chí Minh miêu tả về cảnh hoàng hôn nơi rừng núi heo hút với gió sắc tựa
gươm, với cái rét được ví như dùi nhọn chích cành cây. Sự khắc nghiệt ở nơi rừng
núi làm nổi bật hơn những ngày tháng gian khổ, đầy khó khăn nguy hiểm mà Người
đã phải chịu khi bị giam cầm ở đây. Nhưng hơn hết, Người vẫn chú ý đến tiếng
chuông buổi hoàng hôn, vẫn thơ thẩn với tiếng sáo bay và trẻ dắt trâu về. Những
cảnh tượng chỉ có trong trí tưởng tượng mà Người đã tự hình dung, nó yên bình,
nó gắn với năm tháng tuổi thơ, gắn với tự do.
9. KHÔNG NGỦ ĐƯỢC
Một
canh...hai canh...lại ba canh
Trằn trọc băn khoăn giấc chẳng lành
Canh bốn, canh năm vừa chợp mắt
Sao vàng năm cánh mộng hồn bay.
Đại ý bài
thơ:
Bài thơ miêu tả lại cảnh đêm trằn trọc không ngủ của Người. Thời gian cứ trôi dần
mà vẫn không thể chợp mắt cho yên giấc. Khi ngủ được, trong giấc mơ Người nhìn
thấy sao vàng 5 cánh - một biểu tượng của tự do, của con đường chủ nghĩa xã hội.
Nó là biểu tượng cho con đường mà dân tộc ta đang hướng đi theo, đang đấu tranh
để giải phóng cho chính mình, cho quê hương cho đất nước.
10. NGHE TIẾNG
CHÀY GIÃ GẠO
Gạo đem vào
giã bao đau đớn
Gạo giã xong rồi trắng tựa bông
Sống trên đời người cũng vậy
Gian nan rèn luyện mới thành công.
Đại ý bài
thơ:
Bài thơ nói về ý chí, sự kiên nhẫn của con người trước mọi hoàn cảnh khó khăn,
thử thách của cuộc sống. Lúc gặp những khó khăn, ta sẽ trải qua những ngày tưởng
chừng như không thể vươn dậy được, ta sẽ ngã gục và cảm thấy thế giới sụp đổ
ngay chính trước mắt. Mọi con đường chẳng thể có lối ra, mọi cánh cửa tưởng chừng
như khép lại. Nhưng ta đứng dậy, kiên nhẫn bước tiếp rồi mọi sự khó khăn sẽ được
đền đáp xứng đáng, mọi cánh cửa sẽ lại mở ra và ta lại có lối đi riêng cho
mình.
11. BỐN THÁNG RỒI
Nhật ký
trong tù – Hồ Chí Minh (1890-1969)
“Một ngày
tù, nghìn thu ở ngoài”
Lời nói người xưa đâu có sai
Sống khác loài người vừa bốn tháng
Tiều tụy còn hơn mười năm trời
Bởi vì:
Bốn tháng cơm không no
Bốn tháng đêm thiếu ngủ
Bốn tháng áo không thay
Bốn tháng không giặt giũ
Cho nên:
Răng rụng mất một chiếc
Tóc bạc thêm mấy phần
Gầy đen như quỷ đói
Ghẻ lở mọc đầy thân
May mà:
Kiên trì và nhẫn nại
Không chịu lui một phân
Vật chất tuy đau khổ
Không nao núng tinh thần.
Lời bình: Bài thơ “Bốn tháng rồi” đã tổng kết
một chặng đường đấu tranh lâu dài, khốc liệt của Bác ơ trong tù. Chứng kiến những
nổi đau khổ đè nặng lên con người Bác, huỷ hoại thân thể Bác chúng ta cảm thấy
hết sức đau lòng và càng kính yêu Bác. Chúng ta cũng vô cùng sung sướng tự hào
trước chiến thắng của tinh thần Bác, tinh thần của một chiến sỹ công sản vĩ đại
đã bất chấp cả bạo lực của kẻ thù. Bằng sức mạnh của nghệ thuật, Người đã truyền
cho chúng ta một bài học của một tâm hồn sáng chói, bất diệt.
12. ĐI ĐƯỜNG
"Đi đường
mới biết gian lao,
Núi cao rồi
lại núi cao trập trùng;
Núi cao lên
đến tận cùng,
Thu vào tầm
mắt muôn trùng nước non".
Lời bình: "Đi đường" là bài thơ thất
ngôn tứ tuyệt số 30 trong "Nhật kí trong tù". Lúc bấy giờ, Hồ Chí
Minh đã bị chính quyền Tưởng Giới Thạch giải lui giải tới qua nhiều nhà tù trên
tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc. Trải qua bao cay đắng thử thách nặng nề, Người gửi
gắm bao suy nghĩ, cảm xúc của minh vào bài thơ “Tẩu lộ" này. Bài thơ mang
hàm nghĩa. Tác giả mượn chuyện đi đường để nêu lên cảm nhận đường đời vô cùng
khó khăn, nguy hiểm; phải có quyết tâm cao, nghị lực mới chiến thắng thử thách,
mới giành được thắng lợi vẻ vang.
13. NỬA ĐÊM
Nhật ký
trong tù – Hồ Chí Minh (1890 - 1969)
Ngủ thì ai
cũng như lương thiện
Tỉnh dậy phân ra kẻ dữ, hiền
Hiền dữ phải đâu là tính sẵn
Phần nhiều do giáo dục mà nên
DẠ BÁN
Thụy thì độ tượng thuần lương hán
Tỉnh hậu tài phân thiện ác nhân
Thiện, ác nguyên lai vô định tính
Đa do giáo dục đích nguyên nhân.
Lời bình: Dạ bán – nửa đêm khi những tù cờ bạc,
rượu chè, cướp giật, những “nạn hữu” nơi tù ngục của người ngủ thì chỉ mình Người
thức. Thức trắng đêm. Một mình ngắm ngía những kẻ tội lỗi kia và bổng từ khuôn
mặt của những kẻ xấu đó gợi dậy trong Người một xót xa cay đắng, cao hơn một hy
vọng, một quyết tâm cứu vớt chúng sinh.
14. NẮNG SỚM
Triêu dương
xuyên quá lung toàn bộ,
Thiêu tận u
yên dữ ám mai;
Sinh khí đốn
thì sung vũ trụ,
Phạm nhân cá
cá tiếu nhan khai.
Bản dịch của
Huệ Chi:
Nắng sớm
xuyên qua nơi ngục thất,
Đốt tan khói
đặc với sương dày;
Đất trời
phút chốc tràn sinh khí,
Tù phạm cười
tươi nở mặt mày.
Lời bình: Không phải cuộc sống ngoài nhà tù
Bác nói vui mà ngay trong nhà tù, kẻ thù cũng không sao cướp hết cái vui hồn
nhiên trong cuộc sống được. Quý làm sao cái vui trên nét mặt những người đang sống
cảnh tù tội. Sáng sớm vui, trưa cũng rất vui. Cái vui của một con người làm chủ
được mọi hoàn cảnh và biến hiện thực đen tối thành ánh sáng.
15. XẾ CHIỀU
Cơm xong
bóng đã xuống trầm trầm
Vang tiếng đàn ca rộn tiếng ngân
Nhà ngục Tĩnh tây mờ mịt tối
Bổng thành nhạc quán viện hàm lâm
Lời bình: Sống là một niềm vui. Sự thật
đơn giản và hiển nhiên là như vậy. Nhưng chúng ta còn nhớ biết bao nhiêu tiếng
kêu khóc thảm thiết đã vút lên trong văn thơ ngày trước. Trong lòng phải có sẵn
một tâm hồn lớn, một niềm tin tưởng vô biên mới nhìn ra được cái sự thật đơn giản
và hiển nhiên ấy
16. GIA QUYẾN NGƯỜI BỊ BẮT LÍNH
Biền biệt
anh đi không trở lại
Buồng the, trơ trọi, thiếp ôm sầu
Quan trên sót nỗi em cô quạnh
Nên lại mời em tạm ở tù.
Lời bình: Giọng thơ trào phúng không đơn
điệu vì nó theo sát tính phong phú của ý thơ. Mỗi bài thơ mỗi vẻ. Có bài đanh
thép như một cái tát vào mặt quân thù như bài kể chuyện “Nộp tiền đèn” có bài lời
thơ tựa hồ dửng dưng mà thực ra thì tràn đầy căn giận như bài “Ở Lai Tân” nhưng
cũng có bài xót xa chua chát.
Nhận xét
Đăng nhận xét